Kí ức về thầy

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi QuyenVuong, 10/12/12.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. Chắc hẳn trong mỗi chúng ta ai ai cũng có những ký ức về những người Thầy người Cô vô cùng đáng kính. Và bài viết sau đây là 1 trong những ký ức có thật mà Tôi luôn ghi nhớ mãi trong lòng. Người Thầy đáng kính của Tôi bây giờ đã không còn nữa, Thầy đã rời xa Tôi mãi mãi.
    Tôi viết những dòng tâm sự này để tưởng nhớ tới Thầy - người Thầy muôn vàn kính yêu của Tôi!

    [​IMG]
    [​IMG]
    (Hình minh họa)


    KÍ ỨC VỀ THẦY

    Tôi sải những bước dài chậm chạp, bước đi trong vô thức, vậy mà tôi vẫn đến được nơi cần đến. Ngôi trường nhỏ với mái hiên xưa nơi mà ngày nào tôi vẫn được sự dìu dắt, nâng niu của thầy Thương - thầy giáo chủ nhiệm tôi ba năm học cấp III. Hơn 10 năm qua, tất cả vẫn vậy, chẳng đổi thay chỉ có một điều thay đổi là ở đây ngày xưa có thầy luôn dõi theo tôi từng bước đi. Còn giờ đây, thầy đã ở một nơi thật xa, xa lắm,… Và trong một lúc, quá khứ đẹp đẽ ngày xưa như những thước phim quay chậm đang từ từ hiện ra trong kí ức của tôi.
    Tôi sinh ra ở một miền quê nghèo khó, được là học sinh cấp III là mong ước của nhiều đứa trẻ làng Tế Độ ngày ấy (nay là Tế Nông – Nông Cống – Thanh Hóa). Và tôi là người may mắn được thực hiện điều mong ước ấy. Lần đầu tiên bước vào ngôi trường THPT Nông Cống I giàu truyền thống ấy, tôi rất hãnh diện và tự hào nhưng cũng có cảm giác lo sợ, bỡ ngỡ…
    Trong một buổi khai giảng thử, tôi đến trễ, các bạn ai ai cũng xếp hàng ngay ngắn, tôi vội chạy đến vị trí sau cùng của hàng thứ hai, bất chợt tôi nhìn thấy có một thầy giáo đứng ở đó, vẻ mặt thầy rất trang nghiêm. Tôi sợ nên không dám nhìn thầy. Tôi tự hỏi: Đó là thầy giáo chủ nhiệm lớp mình chăng? Nhưng hôm trước tập trung lớp mình là cô giáo trẻ cơ mà! Đang lan man trong dòng suy nghĩ, bỗng có tiếng đập nhẹ lên vai, tôi giật mình quay lại. Thì ra là thầy. Giọng thầy từ tốn cất lên:
    - Sao em đến trễ vậy?
    - D..ạ...! Tôi ngập ngừng định nói với thầy nguyên nhân đi trễ là do phải chở mẹ đi bán rau ngoài chợ nhưng lại sợ bạn bên cạnh nghe được và chế diễu tôi nên tôi cúi đầu không đáp lời thầy. Tôi biết như thế là vô lễ nhưng tôi sẽ giải thích với thầy khi nào có điều kiện gặp riêng thầy. Lúc ấy, thầy nhìn tôi với ánh mắt có vẻ như không bằng lòng, tôi hiểu và muốn nói lời xin lỗi thầy nhưng không hiểu sao lúc ấy tôi lại không nói được. Từ đó, mỗi khi nhìn thấy thầy là tôi né tránh, e sợ.
    Bước vào năm học mới được gần 2 tháng, 1 điều đáng buồn đến với tôi. Do nhà quá nghèo, đông miệng ăn, tôi là con trưởng trong gia đình, nên không có điều kiện theo học tiếp. Trong hoàn cảnh bế tắc như vậy, tôi đành phải nghỉ học để làm phụ giúp bố mẹ, để nuôi 2 em ăn học. Tôi lẳng lặng nghỉ học mà không nói với thầy và cũng không gửi đơn xin phép. Ở nhà được một tuần, bỗng một hôm, tôi vừa đi làm đồng về, thấy thầy đang ngồi trong nhà, tôi ngạc nhiên. Mặc dù tôi chưa kịp chào thầy nhưng thầy đã trút bầu tâm sự: “Một tuần qua em không đến lớp, thầy và các bạn rất lo lắng cho em. Thầy sốt ruột muốn xuống nhà em từ mấy hôm trước nhưng không biết địa chỉ, hôm nay thầy phải nhờ bạn Thư lớp 10A chỉ đường xuống đó. Tìm thấy nhà em, thầy mừng lắm. Xuống đây mới biết Tế Nông xa xôi thật”. Thầy nói như vậy bởi vì từ nhà tôi lên trường cũng phải đến 14km. Nói xong, thầy nhìn tôi ái ngại hỏi:
    - Tại sao em lại nghỉ học?
    Nhìn vẻ mặt thầy lúc ấy, tôi biết thầy chỉ hỏi vậy chứ không hề trách tôi. Tôi cúi đầu không đáp. Rồi bỗng nhiên, tôi khóc nức lên, nước mắt chảy dàn dụa xuống má và cằm. Tôi tâm sự hết với thầy về hoàn cảnh hiện tại của mình. Rồi thầy xoa đầu tôi, nắm chặt lấy tay tôi và nói:
    - “Thầy hiểu, cố gắng lên em, thầy và các bạn trong lớp luôn ở bên cạnh em. Ngày mai em hãy tiếp tục đi học nhé!”
    - Nhưng, tôi ngập ngừng nói trong nước mắt: “Ai sẽ phụ giúp bố mẹ em trong hoàn cảnh cay đắng này?”
    - “Em cứ yên tâm, chuyện đâu sẽ có đó mà! Lúc này việc học của em là quan trọng hơn cả”. Sau đó, thầy lên nhà nói chuyện với bố mẹ tôi, phải đến 4giờ chiều thầy mới về.
    Đêm hôm ấy, tôi nằm mà không sao ngủ được. Nghĩ đến lời thầy nói, tôi rất muốn đến trường. Cái nắm tay thật chặt của thầy đã sưởi ấm trái tim đang buốt giá của tôi. Dù còn nhiều băn khoăn, nhưng cuối cùng tôi cũng đã dám đưa ra quyết định của mình đó là tiếp tục đi học. Rồi những ngày sau đó, tôi vừa đi học vừa phụ giúp bố mẹ công việc nhà để duy trì cuộc sống.
    Đã gần ba năm trôi qua. Câu chuyện thương tâm của gia đình tôi chỉ có thầy biết và dường như thầy cũng giữ bí mật, không tiết lộ cho bạn nào trong lớp biết. Vì thế, thầy luôn động viên, an ủi tôi mỗi khi tôi buồn. Chính thầy đã chỉ ra cho tôi biết rằng, cần phải học để thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ, tăm tối. Thầy là giáo viên văn, lại là người từng trải nên thầy rất hiểu cuộc đời đầy cạm bẫy này...
    Rồi ba năm học cũng kết thúc. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in lời thầy tâm sự trong buổi liên hoan chia tay lớp 12 năm ấy: “Thầy đến với lớp, với các em vào một buổi sáng mùa thu năm 1996 với bao dự định, tin tưởng. Và hôm nay, vào buổi chiều mùa hạ năm 1999 khi sen thơm ngát tỏa đầy hồ, thầy trò chúng ta lại có dịp ngồi lại với nhau để nhìn lại những chặng đường đã qua. Nhớ lại ngày đầu tiên đến lớp, thầy nhận thấy trên gương mặt các em là sự bỡ ngỡ, lo sợ nhưng giờ đây, các em đã lớn. Ba năm qua, dù có những lúc thầy mắng, thầy la nhưng tất cả các em đều là những học trò ngoan của thầy. Thầy rất yêu những em học giỏi, rất quý những em học chăm, rất thương những em kém may mắn trong cuộc sống, rất khích lệ những em có hoàn cảnh khó khăn nhưng biết vươn lên trong học tập, rất cảm thông chia sẻ với những em vì một lí do nào đó mà chưa thể hiện hết khả năng của mình. Chỉ vài tháng nữa thôi, các em sẽ là những cô cậu sinh viên của các trường đại học, cao đẳng trong cả nước. Lúc ấy, dù thầy không còn ở bên cạnh các em nhưng tình cảm thầy dành cho các em vẫn luôn đong đầy”.
    Sau buổi liên hoan chia tay lớp hôm ấy, mỗi chúng tôi ra về ai cũng đầy ắp tâm trạng. Tôi dắc xe ra khỏi cổng trường nhưng không muốn rời nơi đây. Tôi đạp xe thẳng đến nhà thầy, nhà thầy cách trường khoảng 200m. Thầy ở một mình trong ngôi nhà nhỏ ba gian. Căn nhà nhỏ ấy chứa đầy những sách. Đã nhiều lần các bạn trong lớp tôi thắc mắc tại sao thầy không lập gia đình. Ở cái tuổi năm mươi mà không có một người bạn đời để tâm sự thì thật buồn và cô đơn. Chúng tôi hiểu vậy nên thương thầy lắm. Nhưng không ai dám hỏi thầy về điều riêng tư ấy. Đến nhà thầy, tôi dựng xe vào góc tường rồi bước vào nhà. Bất chợt tôi nhìn thấy thầy đang ngồi trên bàn, trên tay cầm một tấm hình trắng đen. Trong bức hình ấy có hình ảnh của một người con gái trông thật xinh xắn và hiền hậu. Thầy nhìn ngắm bức ảnh một cách say sưa.
    - Thầy ơi! Nghe tiếng tôi gọi, thầy quay lại, trên tay vẫn cầm chặt tấm hình. Tôi tò mò nên hỏi:
    - Người con gái trong bức hình là ai vậy thầy?
    Thầy im lặng nhìn tôi, ánh mắt thầy lúc ấy dường như chứa đựng một nỗi buồn xa xăm, cố hữu. Rồi thầy kể cho tôi nghe về kí ức đẹp đẽ ngày xưa của thầy: “Cô ấy chính là Thu – người con gái đã ôm trọn trái tim của thầy thời trai trẻ. Thầy quen cô khi đang là sinh viên đại học năm thứ ba. Ở Thu có vẻ đẹp đằm thắm, mặn mà; có nét dịu dàng đáng yêu. Không những thế cô ấy còn học rất giỏi, làm rất chăm. Trong mắt thầy, cô ấy là người hoàn hảo nhất, đẹp nhất. Thầy đến với cô bằng tình cảm chân thành, bằng con tim đắm say, nồng nhiệt. Khóa học kết thúc, cô về quê giảng dạy, còn thầy đi bộ đội. Rồi những ngày sau đó, thầy và cô không còn biết tin tức gì về nhau nữa. Thầy mong mỏi từng ngày để được quay về gặp cô. Nhưng khi thầy trở về, cô đã đi lấy chồng và ở một nơi khác. Chồng cô là một kĩ sư giàu có. Thầy đau khổ khi biết rằng, gia đình cô ấy không đồng ý cuộc hôn nhân với thầy vì thầy quá nghèo”. Vì tình yêu của thầy dành cho cô là quá lớn và vì mặc cảm về cái nghèo của mình nên từ đó thầy luôn đóng chặt cánh cửa tâm hồn.
    - Thầy ơi! Bây giờ thì em đã hiểu tại sao thầy lại sống một mình như vậy bao nhiêu năm nay. Và em cũng biết trong trái tim đơn lẻ của thầy vẫn có một khoảng trống mà không ai có thể chia sẻ và bù đắp được. Tôi hiểu vậy nên càng thương thầy nhiều hơn.

    ********

    Thời gian trôi đi, chúng tôi vào đại học. Đúng như lời hứa năm xưa, thầy vẫn luôn theo sát chúng tôi để động viên, nhắc nhở qua những dòng thư: “Sống cuộc sống xa nhà, tự lập, các em phải nổ lực hết mình; phải học cách ăn tiêu vừa phải, tiết kiệm nhưng không hà tiện; phải biết phân chia thời gian hợp lí giữa học và chơi để đạt thành tích cao nhất trong học tập”.
    Nhớ lời thầy, tôi lao vào học như một con mọt sách. Tôi cảm thấy ngôi trường mới và những môn học mới đối với tôi không khó khăn gì. Vì thế, trong mỗi học phần tôi đều đạt điểm rất cao. Tôi biên thư về cho thầy và kể về những thành tích học tập của mình. Thầy mừng lắm. Sau mỗi kì nghỉ hè hoặc nghỉ tết, tôi đều lên thăm thầy. Thời gian trôi qua, tóc thầy đã thêm nhiều sợi bạc, tôi nhận thấy sức khỏe thầy ngày một yếu đi nhưng hàng ngày thầy vẫn miệt mài bên trang giáo án, trăn trở với những bài giảng. Dường như thầy đã dành trọn cuộc đời mình cho nghề giáo mà thầy đã đam mê lựa chọn. Một con người đã hi sinh tình cảm cá nhân vì sự nghiệp chung của đất nước, vì thế thầy luôn luôn được mọi người kính trọng. Và tôi chỉ là một trong vô số những thế hệ học trò của thầy. Tôi hiểu thành công bước đầu này của tôi tất cả là nhờ vào sự dẫn dắt, dạy dỗ của thầy. Ngay từ thời cấp III, thầy đã dạy cho chúng tôi những bài học về cuộc sống, tích lũy cho chúng tôi những kĩ năng cần thiết để vững bước trên con đường đầy chông gai, đặc biệt là tinh thần vượt khó.
    Khóa học kết thúc, hè năm 2005 (6 năm học tại Học viện Hải Quân), tôi không về quê mà ở lại thành phố Nha Trang để chờ biên chế về đơn vị mới. May mắn đã đến với tôi, giờ đây tôi đã là 1 sỹ quan Hải Quân trẻ, được công tác tại TP Vũng Tàu thơ mộng. Khoắc trên mình bộ quân phục Hải Quân trang nghiêm, tôi lại nhớ đến hình ảnh thầy năm xưa. Vì thế, tôi luôn cố gắng để hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ. Nhận được tháng lương đầu tiên khi đi làm, tôi đã nghĩ đến việc sẽ mua tặng thầy một món quà nhỏ để làm kỉ niệm. Chiều hôm ấy, tôi đến chợ và mua được một chiếc áo ấm, hai đôi tất, một chiếc mũ len chùm đầu. Tôi hi vọng với món quà nhỏ này sẽ làm thầy ấm hơn trong mùa đông lạnh giá năm nay. Nhưng tôi không gửi qua bưu điện mà muốn trực tiếp gửi tặng thầy trong ngày về quê dịp tết. Đêm trước ngày về quê, tôi nằm mà không ngủ được, tôi đã hình dung ra nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt gầy và đen xạm của thầy khi gặp tôi, khi biết cậu học trò ngày xưa đã xuýt nữa bỏ học nhưng giờ đây đã là 1 ngươi sỹ quan Hải Quân-bô đội cụ Hồ.
    Tết năm ấy tiết trời thật lạnh, tôi mặc thật nhiều áo nhưng vẫn cảm thấy lạnh cóng. Cơm chiều xong, tôi đến thăm thầy. Trên đường đi tôi đã nghĩ ra thật nhiều chuyện, có lẽ hai thầy trò tâm sự đến khuya cũng không hết. Tôi đã nghĩ đến việc sẽ ở lại nhà bác họ gần đó, sáng mai mới về. Nhưng tôi đã không còn cơ hội được gặp thầy nữa. Cơn gió bấc giật mạnh đêm qua đã làm bệnh viêm phổi của thầy tái phát, chưa kịp tới bệnh viện, thầy đã mất vì sức đề kháng của thầy quá yếu . Đó là thông tin tôi biết được từ người thân của thầy khi tôi vừa bước vào cổng. Trời ơi! Tôi như không tin vào mắt mình, tim tôi như ngừng đập, nhói đau, cổ tôi nghẹn đắng lại. Tôi thẫn thờ như một cái xác không hồn. Tôi lê bước vào nhà thắp cho thầy một nén hương cầu mong cho thầy ở thế giới bên kia được bình an, hạnh phúc. Thầy đã mãi mãi lìa xa cuộc sống này, để lại trong lòng chúng tôi – lớp lớp thế hệ học trò của thầy niềm thương nhớ, kính yêu và trân trọng...
    Mãi theo đuổi những dòng hồi ức, bước chân đã đưa tôi về với ngôi trường xưa. Ngôi trường nhỏ về đêm vẫn sáng trưng trong ánh điện và rạng rỡ những sắc màu. Nhưng trong lòng tôi đêm nay, ánh sáng ấy như có phần mờ nhạt./.

    [​IMG]

    (Chú thích: Chủ toppic là người đứng đầu tiên bên tay phải tượng Trần Hưng Đạo ^_^)

    acc: lasco81
    Char: NowOrNever
    Sever: Tân Hợp Nhất
     
    Last edited: 12/12/12
  2. Bài viết tham gia Event: "Viết về những người xung quanh bạn-ThiênThanhHi"
     
  3. Chúc bạn sẽ giữ mãi những kỷ niệm đẹp nhất
     
    QuyenVuong thích bài này.


  4. Sẽ không bao giờ quên, không bao giờ phai mờ, dù là trong suy nghĩ, sẽ ghi nhớ mãi mãi hình bóng người Thấy thương yêu^^
     
    quychi.quychiOngDEN87 đã thích.
  5. Một ngày làm Thầy cả đời là Thầy. Các bạn ạ^^
     
    quychi.quychiOngDEN87 đã thích.
  6. sumTit

    sumTit Tân Thủ

    Minh cũng là 1 người thầy .Đoc song càng thấy yêu nghề bao nhiều!!!!=D>
    Chúc anh thành công nha!

    +====)===========> Chaly :x
     
    QuyenVuong thích bài này.
  7. Anh cảm ơn!
    Hô hô chúc thằng em => Thầy ngoan Trò giỏi nhé^^
     
    quychi.quychi, OngDEN87vidolaanh đã thích.
  8. Saga

    Saga ♪ Tân Hợp Nhất ♪

    Xung quanh nó có ai đâu mà :))
     
  9. Mong ước kỷ niệm xưa Mong ước kỷ niệm xưa Mong ước kỷ niệm xưa Mong ước kỷ niệm xưa
     
    quychi.quychiOngDEN87 đã thích.
  10. :) ..... hay ,
     
    QuyenVuong thích bài này.


  11. Cám ơn em đã giành thời gian đọc hết^^
     
    quychi.quychiOngDEN87 đã thích.
  12. like cho hứng khởi :))
     
    QuyenVuong thích bài này.


  13. Thì làm phát nữa cho "Hứng tình" nè^^
     
  14. Sắp đến ngày trao giải rồi, hài cảm giác thật là "kinh khủng" ^^
     
    quychi.quychiOngDEN87 đã thích.
  15. Chà chà hôm nay đã là ngày 18 rồi đấy, mềnh là mềnh đếm từng ngày.
    Bởi vì bài này mình đầu tư quá nhiều công sức, khi viết bài này biết bao ký ức lại dồn dập ùa về, làm cho mềnh rất là buồn và "rất nhớ Thầy" nhớ những kỷ niệm 1 thời đã qua.
    Rất cảm ơn xếp "Thiên Thanh Hi"
     
    vipboy85, quychi.quychiOngDEN87 đã thích.
  16. 19/ 12/ 2012
    Một buổi sáng của 1 ngày đầu tiên "dò và xét", và cũng còn 2 ngày nữa là ngày tận thế (nghe thiên hạ đồn), phải chăng là có thật? Nếu vậy thì sao nhỉ xếp "HI"^^
     
    quychi.quychiOngDEN87 đã thích.
  17. letunghd

    letunghd Berlin Mùa Lá Vàng

    nếu nó thật thì coi như những bài viết trên lại quay lại vị trí ban đầu " tin gì tin đồn"
    bài hay lắm bác ạ
     
    QuyenVuong thích bài này.


  18. Cám ơn Bác, mình viết dựa trên hồi ức của mình (truyện có thật), cảm xúc dạt dào^^
    Không tin nhưng mình thấy thiên hạ "đồn" thì mình "thổi" thêm tí ấy mà^^

    Đã lên bàn "xét <=> mổ" rồi cơ đấy^^
    Ơ hơ sao lại chỉ "xét <=> mổ" = số lượng Thanks thôi nhỉ?^^
    Thế còn "Chất" thì sao xếp?^^
     
    quychi.quychiOngDEN87 đã thích.
  19. Bài viết rất giàu cảm xúc, hay, có sự đầu tư trí tuệ.
    Chúc giữ mãi những kỷ niệm đẹp!
     
    QuyenVuong thích bài này.


  20. Cám ơn anh Quý nhé, chúc anh và gia đình mạnh khỏe, hạnh phúc^^
    Anh lại đi biển rồi à?
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này