... Nhà tôi thời đó còn đi ngựa một công cụ chuyên chở phổ biến khi đó, con ngựa to khoẻ và trông thật đáng yêu tôi rất yêu chú vì chú đem thu nhập cho gia đình tôi. Ba tôi làm việc tai địa phương dùng ngựa chuyên chở tại làng. Mẹ tôi lúc đó làm giáo viên mầm non, công viêc tuy nói là nhẹ nhưng cũng không nhẹ, nặng cũng không mấy ai hay, làm mẹ hơn 30 bé con vui mà cũng mệt... Tôi mới 7 tuổi, tuy đã biết nhưng vẫn ghen tỵ với các em bé được mẹ chăm.... ... lúc đó ngựa đi là phải chăm, gia đình tôi ăn riêng cùng ông bà nội nên tôi với em trai 3 tuổi luôn bám theo mẹ mẹ đi dạy thì đưa tôi đi học rồi cùng em vào trông Chiều về đón tôi và 3 mẹ con cùng nhau cát cỏ cho ngựa ăn, ngày nào cũng vậy ai cũng thấy 3 mẹ con tôi cùng dắt tay nhau ra bãi cỏ gần đồng cắt cỏ ai cũng mắng: "sao không để con ở nhà mà lại cho chúng nó đi cùng làm gì cho khổ.." mẹ tôi chỉ cười rồi đáp "vâng" mẹ biết thế nhưng nhà hông có ai mẹ để 2 đứa ở nhà không an tâm công việc đó cứ diễn ra thường xuyên dần dần tôi quen từ lúc nào Nhưng hôm đó... trời vừa mưa xong, cỏ non mơn mởn... mẹ vui mừng cắt nhanh, được đầy gánh cỏ nhưng... Ôi!!! tiếng của mẹ! mẹ dẫm phải mảnh sành đứt chân rồi... ôi máu tôi sợ quá, không biết làm thế nào, em tôi, hic, thằng bé sợ quá khóc nấc... mẹ tháo ngay chiếc khăn bịt mặt buộc, nhưng ôi máu không ngừng chảy. MẸ biết chúng tôi sợ nên an ủi"mẹ không sao đâu..." Mẹ bảo tôi: "con dắt em cùng về nào.." nhìn mẹ chân chảy máu mà gánh gánh cỏ về mà tôi thương mẹ quá đứa bé như tôi lại không giúp được gì chỉ biết bế em theo chân mẹ.... hôm đó cũng như mọi hôm mà sao tôi thấy mẹ tôi mạnh mẽ quá... tôi luôn muốn nói với mẹ "mẹ ơi con yêu mẹ" mà khóc nấc không lên lời...
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6IDEEI||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]
nhưng cứu tinh tuyệt vời nhất cũng là "mẹ" sinh em ra trong bao nhiêu khó nhọc, mẹ em thương yêu em tha thiết, luôn mong cho em luôn luôn ngoan hiền, sống vui tươi....
uh bao nhiêu hạnh phúc từ ngày sinh ra trên đời này tất cả đều do cha, mẹ của chúng ta đem lại chúng ta là con nợ muôn kiếp không trả được
ban giám khảo mà cũng viết bài. đừng có cho giải 1 nhé bài viết cảm động quá.nhưng làm giám khảo lại ko biết chơi game.đừng lấy giải nhé.