Gái hư nên phải lấy chồng

Thảo luận trong 'Quán nghỉ' bắt đầu bởi gameonline368, 6/9/13.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi
  1. gameonline368

    gameonline368 Cư Dân

    3 năm, đã chơi đủ, đã nếm đủ và cũng không còn tiếc nuối gì với cuộc sống thời trẻ nữa, Hạnh quyết định đi lấy chồng.

    Thật ra, Hạnh còn muốn có một cuộc sống tự do, có một tình yêu bền lâu hơn nữa, nhưng cuộc sống vốn không cho Hạnh được quyền kéo dài cái gọi là tình yêu.

    Mang tiếng là cô gái chơi bời, hư hỏng, về quê, ai cũng nhìn Hạnh bằng con mắt tò mò, vì tại sao một người con gái vốn ngoan hiền như Hạnh lại trở thành thế này? Hạnh ăn mặc hở hang, móng tay, móng chân sơn đỏ chót, môi mắt thì lúc nào cũng vẽ sắc, xăm hình ở người và hút thuốc. Người ở quê thấy Hạnh, người ta mang Hạnh ra để dạy con cái. Tức là, đừng bao giờ chơi bời như con gái nhà ông A.

    Cái tiếng cô gái hư hỏng đồn khắp nơi Hạnh sống, thế nên, người ở quê chẳng còn ai dám ngó ngàng. Nếu nói chuyện tán tỉnh Hạnh mà bố mẹ họ biết thì bị ăn chửi là đương nhiên.

    Ban đầu, Hạnh cũng ái ngại những ánh mắt của người xung quanh, nhưng rồi cũng quen. Hạnh mặc kệ họ thích nhìn, thích nói gì, bàn tán gì. Hạnh không quan tâm. Nhưng tiếng lành đồn gần, tiếng ác đồn xa, Hạnh đã bị mang tiếng ở cả một vùng vì cái thói ăn chơi của mình nên chuyện lấy chồng không còn dễ nữa.


    Hạnh đi lấy chồng. Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm cho người đàn ông lấy phải Hạnh. Họ xem như ai lấy phải cô là cái nợ đời, là rước ‘của nợ’ về nhà. (Truyện người lớn)

    Hễ ai yêu anh mà đưa về ra mắt, Hạnh phải giữ chặt. Chỉ sợ nghe hàng xóm nói không hay rồi người ta lại nghĩ Hạnh hư hỏng và bỏ. Có nhiều cuộc tình như thế rồi nên Hạnh rút kinh nghiệm lắm.

    Rồi Hạnh gặp một người đàn ông nhiều tuổi, giàu nhưng lại chưa có gia đình. Hạnh dù không yêu, muốn anh chàng đẹp trai mà Hạnh đang theo đuổi nhưng sợ họ biết, quá khứ từng ăn chơi của mình nên cũng đành ngậm đắng, lấy người đàn ông không yêu nhưng có của cải đó. Thôi thì vớt vát được cái ông ta giàu. Vậy là đủ cho Hạnh…

    Hạnh đi lấy chồng. Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm cho người đàn ông lấy phải Hạnh. Họ xem như ai lấy phải cô là cái nợ đời, là rước ‘của nợ’ về nhà. Thật ra, Hạnh từng có quá khứ ăn chơi, từng này nọ, từng cặp bồ nhưng đâu phải chỉ có mình cô như thế. Người ở quê không biết chứ thành phố, con gái như Hạnh quá nhiều. Chỉ là Hạnh sống ở quê và chịu áp lực từ chuyện đó. Thôi thì đành lấy chồng cho yên thân, để tránh người ta dị nghị quá nhiều. Cuộc sống là vậy, đàn bà phụ nữ cần một nơi an phận. Khi có gia đình rồi Hạnh mới càng thấm thía điều đó, và dù đó là người đàn ông Hạnh không yêu nhưng cô không hề hối hận vì đã kết hôn.

    Xem thêm các truyện tình yêu, truyện 18 khác:
     
  2. yeugames01

    yeugames01 Cư Dân

    Ngày xưa có một anh tính khí lẩn thẩn: hễ vợ đi đâu, cũng đi theo đấy; vợ ngồi đâu cũng ngồi ngay bên cạnh, để giữ gìn cái của vợ, kẻo sợ nó đánh rơi mất.
    Người vợ bảo làm sao cũng chẳng nghe, cứ quấn quít, không chịu rời nó ra một bước nào.
    Vợ tức mình quá, một hôm, mới nhặt một cái mảnh sành, giắt sẵn vào lưng, rồi ra đi chợ. Anh chồng lẽo đẽo theo sau.
    Đi đến một cái ao, nó quay lại bảo cu cậu về đi, không về thì nó vất cái ấy xuống ao cho rồi. Cu cậu không về. Nó mới cầm miếng mảnh sành, ném đánh “bõm” một cái xuống ao, mà nói giỗi rằng:
    - Bảo mãi cũng chẳng nghe thì để làm gì mà không vất đi cho rảnh! Nói rồi, ngoay ngoảy đi.
    Anh nọ tưởng vợ ném cái ấy xuống đấy thật, vội vàng chạy về nhà lấy cái gầu lại tát nước. Tát cạn ao rồi, xắn quần, lội xuống tìm. Tôm cá nhảy chung quanh bên mình vô số, cũng chẳng bắt, cứ hì hục mò tìm cái kia; mãi cũng không thấy.
    Có một chị đi đến đấy, thấy thế hỏi rằng:
    - Bác tìm gì vậy? Sao cá nhiều thế kia, mà không bắt?
    - Tôi tìm cái này. Chẳng thiết gì cá!
    - Thế thì bác cho tôi xuống bắt ít cá vậy, chẳng có hoài của.
    - Ừ, cá đấy, tha hồ xuống mà bắt. Nhưng mà hễ có tìm thấy cái gì, thì phải trả tôi.
    Chị nọ cũng chẳng biết là cái gì; chỉ cốt thèm bắt mấy con cá, cho nên cứ ừ liều. Rồi vén váy, lội xuống ao, bắt cá. Ai ngờ chị ta cúi chổng mông, để hở cái gì ra! Anh kia trông thấy, vội vàng chạy lại, nắm lấy cái ấy, mà kêu lên rằng:
    - A! a! a! đây rồi! Của tôi đây rồi! Gớm! Mầy để tao tìm mãi từ sớm đến giờ!
    Nói rồi, lại trách chị kia rằng:
    - Sao chị tệ thế? Chị bắt được, mà chị lại không trả tôi?
    Chị nọ kêu giãy nãy:
    - Buông ra! Ô hay chửa kìa!
    Anh ta không buông, cữ giữ chặt lấy.
    Chị cãi của chị, anh cãi của anh; đương lôi thôi thì người vợ vừa về đến đấy, thấy thế, vội vàng tốc váy lên, bảo chồng rằng:
    - Của nhà ta đây kia mà! Ơ nhầm! Buông bác ấy ra chứ!
    Anh nọ trông lên, thấy rõ của mình đâu vẫn ở đấy, mới buông chị kia ra, mà nhăn nhở nói rằng:
    - Ô hay! của bác ấy cũng như của ta nhỉ.
     
  3. 0chienchoe0

    0chienchoe0 Hiệp Sĩ

    Upppppppppppppppppppp
     
  4. Rất hay.tk cho chủ thớt chịu khó post bài nhé.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa. Bạn muốn mở lại chủ đề? Nhắn tin cho admin Thiên Thanh Hi

Chia sẻ trang này