NHẬT KÝ CÁ ĐỘ TRỰC TUYẾN Tác giả: WSC Trên 4rum mình chắc chắn có nhiều mem đang, đã và sẽ tham gia bet banh, cá độ. Mình post truyện này theo bản quyền của anh WSC để các bạn tham khảo, học tập mà rút ra kinh nghiệm cho bản thân nhé. Truyện này sự thật tới 80% Ngày….tháng….năm 200x Hôm nay được thằng chủ bóng nó cấp cho 2 cái site betting, thoả niềm mơ ước bấy lâu. Vào mạng hoa cả mắt, sướng ko thể tả, bao nhiêu là trận, là kèo. Thế là ko còn phải mất công điện thoại, sổ sách ghi chép lằng nhằng, rồi nhẫm lẫn, cãi cọ tùm lum với bọn chủ bóng. Trước mất tiền oan mấy trận với bọn này rồi, Alo rõ ràng hôm sau nó chối ngay được. Hoặc trận mình thích thì nó lại ko làm, mất ăn. Rồi vừa alo quả rung xong thì nó nổ, thằng chủ bóng báo là chưa kịp vào, lại cãi nhau 1 hồi. Giờ thì ngon rồi, chơi thế này mới văn minh chứ. Đời mình sang 1 trang mới rồi. Thứ bảy, Ngày….tháng….năm 200x Hôm nay về sớm háo hức, chấm dứt mọi mối quan hệ. Nhiều trận ngon quá, phang luôn chục trận, mà sao lâu đến giờ đá thế. 8h30 giải Đức bắt đầu, cảm giác sướng thật, ko biết heroin phê đến mức nào nhưng chắc cũng đến thế này là cùng. Ngồi đến nửa đêm mà ko hề thấy buồn ngủ như mọi khi, ăn ra hơn chục quả, buổi đầu thế là ổn. Sáng CN dậy khá sớm, gọi điện cho mấy ông bạn *** ăn sáng, café cà fáo, mua tờ Bóng đá. Quán café nhìn bàn nào cũng thấy mấy tờ bóng đá, phong trào cá độ dạo này phát triển kinh. Hôm nay kết được nhiều trận đây, giải Anh TV phát trận Mid Boro- arsenal. Giải Ý AC Milan- Torino, sẽ tập trung chơi running 2 trận này.Trận Arsenal chắc sẽ nhiều bàn thắng, Tài thôi. Arsenal chấp 1 đứt, khó nhỉ, nhí nhảnh làm tý Arsenal vậy. Tối đóng cửa phòng, 1 mình với 2 cái TV (hắn mới sắm thêm 1 cái TV nhỏ để xem 1 lúc nhiều trận),1 máy tính cấu hình mạnh nhất có thể, Đầu KTS, TH cable, Chảo Tàu đủ kiểu. Hắn chỉ thích xem bóng đá 1 mình, ghét nhất cái kiểu ngồi 1 lũ rồi hò hét, dễ phân tâm, mất tập trung, ko đọc được trận đấu. Vào trận được 5 phút Boro làm 1 nháy, mấy phút sau nháy nữa, *** hiểu Arsenal đá kiểu gì, nhưng Tài chắc ăn rồi. Y rằng Arsenal gỡ 1 quả, nhưng kết thúc H1 tỷ số là 3-1. H2 đánh gì đây, trận đấu mở, tài cả trận ăn rồi, tiền lúc này đang hoà. Quyết dịnh tiếp tục Over 5,5, vào tiếp Arsenal H2 chấp 1h. H2 được 10 phút Boro đục thêm quả nữa 4-1, *** sao mình ngu thế nhỉ, đi tài được rồi còn tham thêm mấy quả Arsenal. Arsenal thay liền 2 thằng, thêm 1 tiền đạo nữa là 3. *** còn gì để mất đây. Bekhamp gỡ 1 quả còn 2-4, phút 65 tỷ số là 3-4, ơ lại ăn ra nhỉ. Bọn này đá như bị điên hết rồi, vào tiếp Over 1h. Phút 81, Go…goool….4-4, rồi 5-4. Giờ mà Arsenal lên 6-4 thì mình cũng điên nốt, Phút 86 vào tiếp Rung bỏ 5 ăn 10 chứ còn gì nữa. Đúng ý luôn phút bù giờ… 6-4. *** tin vào mắt mình. Tiếp tục trận Milan, AC chấp 1,5, trận này nằm dưới thôi, trận trước đi trên mệt quá rồi. Phút 7 Inzaghi làm 1 nháy, phút 15 Pirlo làm phát nữa, 2-0, AC vẫn ép sân, thôi trận này coi như xong, nhưng chả vấn đề, được 1 đống trận trước rồi, tâm lý rất thoải mái. Ac vẫn liên tục tấn công hàng tá cơ hội, xa ngang cột dọc. Phút 80 tỷ số vẫn 2-0, Càng gần hết giờ AC càng nhiều cơ hội, thôi quyết định dùng toàn bộ số tiền ban đầu vào Rung, hy vọng hoà tiền trận này. Torino buông rồi, toàn 2 tiền đạo AC đánh 1 HV thế vẫn *** ăn, bực thật, phút bù giờ mẹ nó rồi, chán. Còn 20 giây nữa hết giờ. Torino được quả ném biên ở giữa sân, ném mạnh 1 phát cho thằng TĐ cắm ở gần cờ phát góc, HV AC đủng đỉnh kèm, thằng TĐ mắm môi mắm lợi sút quả cầu may từ góc hẹp, Vào mới sợ chứ, "*** xuân xít thế" hắn bật thốt lên 1 mình. Hắn vẫn được bạn bè cho là lì lợm, xem bóng đá hầu như ko biểu lộ cảm xúc, thế mà lúc này ko kìm được.Ko thể ngồi yên 1 chỗ được, người như phát cuồng, đi đi lại lại trong phòng, 1h đêm tìm xem còn ông bạn nào rảnh rỗi ko: Alo đi chơi ko mày… Sáng thứ 2 vẫn dậy sớm đi làm đúng giờ, người chả thấy mệt mỏi gì , thế mới lạ, thường thứ 2 là ngày sức khoẻ hắn yếu nhất Thứ Ba, Ngày….tháng….năm 200x Dạo này hơi đen, 2 tuần vừa rồi đi tương đối. Thay đổi chiến thuật thôi, ko rải bom bi nữa, chỉ chọn 1 vài trận kết . Tạm dừng running. Hôm nay lại 1 loat C1, nghiên cứu thật kỹ, cân nhắc đắn đo mãi cuối cùng lọc ra được 4 kèo. Mỗi phát 2 quả thôi nhỉ. Tối 12h quyết định đi ngủ, xem nhiều mệt, lại dễ ngứa ngáy phang thêm.Sáng ra bật máy xem KQ, *** vẫn thế: 3 lose,1 win 1/2. Thứ 4 kiểm tra lại tình hình tài chính, còn khoảng 5 quả. Đen quá, lúc vào dây đen đánh kiểu gì cũng chết, bao lần chết kiểu này vẫn chưa chừa, nghỉ thôi. Đi mat-xa giải đen phát. Tối về đầu óc sảng khoái hẳn, cầm tờ bóng đá đọc, Bremen- Barca. Juve- Mu. Asenal - Valen…toàn trận khủng. Ngại *** gì ko phang nhỉ, giải đen rồi, nhí nhảnh làm 4 trận, đi dưới.Sáng đậy, lại *** tin vào mắt mình, đi gần chục quả nữa, người rũ ra. Chính thức treo giầy 1 thời gian. Thứ bảy, Ngày….tháng….năm 200x Sau 2 ngày nghỉ ngơi, ko động chạm bóng bánh, thấy người cũng đỡ, có vấn đề gì đâu, trước từng đựợc bao nhiêu rồi mà. Hôm nay lại 1 quá nhiều trận, sáng café với mấy ông bẹn, bàn tán xôn xao, hôm nay có trận này trận nọ ngon…Ừ trận *** mà chả ngon Nhưng hết money rồi, còn nợ chủ bóng 1 ít, thua nữa là phải mang tiền đi nộp. Hắn là người uy tín, chơi bao năm rồi, chưa chậm của ai 1 xu nào, bọn chủ bóng tin hắn lắm, hắn ko muốn mất cái đấy. Có tiền trả mới chơi . Nghĩ xem còn xoay ở đâu ko, ông bà già chắc chắn hắn vay được 20tr, các cụ hưu rồi tiền để dưỡng già có làm gì đâu. Có thằng anh họ có mấy biệt thự cho Tây thuê, tiền nhiều, nhưng dân làm ăn, tính toán nên ko giúp ko được. Hôm nọ hắn đặt vấn đề rồi, vay 50tr trở xuống thì lúc nào cũng sẵn, lãi suất 3% /tháng, chỗ anh em. Coi như có gần 70 quả để chơi. Hôm nay thì phải bám máy tính rồi, xác định thâu đêm, ăn thật no bữa chiều, làm chai bia, tắm rửa sạch sẽ, xong xuôi đâu đấy. Chiến thôi. Loạt giải Đức đang bất lợi, bắt đầu giải Anh, TV phát trận Chelsea - Westham., chấp 1 đứt, hắn đi trên. Giải Đức sau H1 vào thêm mấy mã nữa. Tình hình căng quá, giải Đức thua nặng, Chelsea đang hoà 1-1, mồ hôi hắn túa ra mặc dù điều hoà để 20 độ. Chelsea vẫn ép sân nhưng ăn 2 quả thì quá khó, vào tiếp Chelsea chấp 1/2. phút 87 J. Cole sút đấp chân hậu vệ vào, 2-1 cho Chelsea, rồi FT 2-1. Trận này coi như hoà. Các trận khác đi gần hết. Loạt tối đi 30 quả rồi. Đen *** chịu được, hắn điên tiết, sao thế nhỉ. Đã chót thì chét, đằng *** nào mai cũng vay tiền rồi, làm nốt 3 trận đêm mỗi trận 10 quả, ko running nữa, đi ngủ.Đêm hắn ngủ mơ màng, hình như mơ thấy thua nốt 3 trận. 5h sáng lại vật dậy xem KQ, đi nốt cả 3 thật. Lần này hắn cảm thấy bình thường, có thể hắn đã xác định trước rồi. Ngủ đến trưa, dậy đi ăn uống 1 lúc về xem hôm qua mất bao nhiêu để còn đi lấy tiền, Âm 71 tr, sao nhiều thế nhỉ, hôm qua hắn nhẩm chỉ khoảng 60 quả thôi. Nhìn lại thật kỹ, trận Chelsea toàn thấy Lose, mã chấp 1/2 cũng Lose là thế *** nào ????Trên statement báo lại mình vào 5 quả WH, bịp bợm à, ***. Còn gì nữa thế này: Xiên 5tr cơ à, có bao giờ Xiên đánh nhiều thế đâu, toàn chỉ 500k mà. Hắn ngồi thượt ra, nhìn trừng trừng vào màn hình, ko hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Thế là hắn đã nghỉ chơi được 1 tuần, thấy người cũng khoẻ ra, dành được nhiều thời gian cho những việc khác hơn. Hắn thấy mình giờ lạc hậu so với XH quá. Hôm vừa rồi đi họp lớp ĐH , thấy tủi tủi. Bọn đàn bà thì nói chuyện con cái, chuyện xin cho con vào trường này trường nọ, trường này tốt trường kia tốt…Bọn đàn ông thì chuyện xe cộ BMW X5, Murano rồi Luxus, E500…, chuyện chứng khoán, nhà đất. Toàn tiền tỷ. Hắn ngồi im re, chả bù ngày trước hắn lúc nào cũng là Sao trong đám bạn. Hắn hình như lâu lắm rồi ko giữ nổi 100tr trong 1 tháng, có cái lại hết ngay. Hơn 30 tuổi đầu, vợ con chưa có gì, yêu đương thì nhăng nhít chả đâu vào đâu, sự nghiệp thì vẫn là thằng nhân viên quèn. Mấy thằng cùng lớp, thằng thì làm cho Tây lương tháng hơn $1000, thằng thì Phó giám đốc CTy Chứng khoán, thằng thì mở công ty riêng, toàn oai như Cóc, mà toàn bọn nội trú mới kinh. Xuất phát điểm của hắn hơn nhiều chứ, đầu óc cũng được, dân chuyên toán mà, ngày xưa hắn có cần học hành gì đâu, bọn này thì suốt ngày bám giảng đường với thư viên, đến ngày thi hắn chỉ cần qua loa tý điểm vẫn hơn chúng nó. Quan hệ của hắn hồi đó cũng hơn nhiều, thế mà… Nhớ lần họp lớp hồi mới ra trường, ăn uống xong hắn mời cả bọn đàn ông đi Karaoke trên Bưởi. Vào phòng hát thì hầu như chỉ có mình hắn hát, nhâm nhi với chai rượu, 1 tay gác lên đùi 1 em ngồi lơ đãng. Còn đâu cả lũ cứ ngấu nghiến với mấy con hàng, thỉnh thoảng hắn lại cắt ngang bằng cách cụng ly. Cái thằng phó GĐ công ty CK bây giờ nhớ lần đó chén con hàng ngay dưới gầm ghế tại phòng, hát thì ngọng líu ngọng lô, mà chỉ hát được mỗi bài "Tình ca" , mỗi lần đến bài đấy lại thấy giành Mic gào giống lên, giờ thì nói năng đâu ra đấy như Lại Văn Sâm. Tình hình kiểu này không ổn rồi, dạo này hắn lại thêm tật mất ngủ, đêm nằm thao thức, nên hay nghĩ lẩn thẩn, ko biết rồi mình sẽ đi về đâu nữa. Chả nhẽ cứ thế này mãi, tập trung vào làm ăn thôi, nhưng bắt đầu từ đâu đây. Làm công ăn lương thì chán, ko say mê được, loanh quanh rồi lại quay lại bóng bánh thôi. Phải tìm ra cái gì KD, tự mình làm thì mới ham được, nhưng làm gì, làm với ai, vốn đâu ra mà làm? Đau đầu quá. Hay làm mẹ nó chủ bóng, he he, đúng nghề luôn, kiếm là cái chắc. Nhưng…khách đâu ra nhỉ, loanh quanh chỉ mấy ông bạn, với lại ko có khiếu đòi nợ, mấy ông bạn *** nhờ đánh hộ mấy trận từ năm ngoái đã thu được đâu. Mà sao trước lại hay được nhỉ, toàn bị chủ bóng nó chặt chém., nhiều trận mình thích thì nó lại ko làm, toàn bị ép. Giờ chơi dễ hơn hẳn lại ko được là sao. Ngẫm 1 lúc rút ra kết luận, dễ quá đâm ra bừa bãi, oánh kiểu cũ, chọn lọc hơn, phang xong ngồi xem, tắt máy tính. Nhưng giờ phải có tiền đã, dạo này căng quá, 1 đống nợ treo lủng lẳng. Đánh mà thua cái là phải nộp tiền ngay hôm sau, mà chả nhẽ thua mãi. Mai có khoản khách hàng thanh toán, đen thì ko nộp hết về cơ quan , tính sau, nhất là bét, cùng lắm thì mất việc, lương chỉ bằng 1 cái click chuột ý mà. Tối thứ 3, C1, cân nhắc mãi cuối cùng chọn ra 3 trận kết nhất, mỗi trận 2 quả, nhí nhảnh làm cái xiên 5. *** cần xem, Sáng ăn sáng café đàng hoàng, đến cơ quan 1 lúc mới nhớ ra là xem kết quả, 3 trận ăn cả 3, nhích chuột từ từ xuống dưới, qua được 1 trận nữa, còn 1 trận nữa, hồi hộp quá, *** ai ngờ.. ăn nốt, vội vàng check tài khoản: + gần 20 quả. ***, tý nữa thì ko đánh mất ăn, mà tiếc quá đánh có tý. Đúng là trò bóng bánh thua thì ân hận mà được thì vẫn tiếc, tham như mõ. Thứ bảy, ngày...tháng...năm 200x Thừa thắng xông lên ko phải nghĩ, cân đong đo đếm được 7 trận ngon, làm hẳn 3 xiên: 1 xiên 4 giải Anh, 1 xiên 7 tổng hợp và 1 xiên 10 tổng tổng hợp. 22h55' hết loạt giải Anh, làm ngon quả xiên 4, xiên 10 thì tạch rồi, quả xiên 7 qua được 5, còn 2 em nữa. Yên tâm công tác cái đã. 2h sáng xiên 7 còn duy nhất 1 trận giải Pháp, mấy kèo trận chả quan tâm nữa, Monaco chấp PSG 1/4, nằm dưới PSG. Suy nghĩ xả ra 1 ít nhỉ, trận này hắn lại cực kỳ tin tưởng, đắn đo mãi cũng vào trận. 10', tỷ số 0-0, thời gian trôi chậm quá, cứ 1 phút hắn lại F5, liên tục liên tục. Vẫn 0-0, kèo hạ dần, Monaco chấp 1/4 bỏ ít rồi, có cả kèo LVL. Trận này TV ko phát, chả biết thế trận ntn, kéo mãi rồi cũng hết H1, 0-0. Căng thật, nhẩm tiền chút, giờ đang + khoảng 30 quả, trận này xiên 7 ăn 115 lần, PSG thắng thêm tầm 60 quả nữa, Hòa thêm tầm 40 quả. Kèo giờ Monaco chấp 1/4 bỏ 7, người bắt đầu hơi run, chuẩn bị vào H2 rồi, ko chịu đựng được nữa, xả, vào Monaco 20 quả bỏ 7. Vào H2 người nhẹ nhõm hẳn, kiểu gì cũng đủ tiền trang trải hết nợ nần rồi. Vẫn 0-0, kệ cha nó. Phút 80 vẫn đứng hình, ngu thế ko xả vội giờ vào Rung có phải ngon ko, PSG mà ăn thì có mà vỡ đĩa, tức mình vào tiếp 5 quả rung. Phút 84, Gooool...1-0, tỷ số nghiêng về... Monaco, chả biết vui hay buồn, FT 1-0. Thế cũng là xuân lắm rồi. Đời lại lên voi, sao lại có những lúc suy nghĩ điên rồ là bỏ cá độ nhỉ. Sau 1 tháng nữa mình sẽ dành khoảng 100 quả đầu tư chứng khóan, thấy mấy thằng bạn kể chuyện nghe ngon quá, vốn ban đầu có vài chục quả mà sau 1 năm có tiền Tỷ. Năm sau đi họp lớp chả ngại bố con thằng nào rồi . Thế là tròn 2 tháng kể từ hôm ăn hụt cái xiên 7, ước mơ thành tỷ phú trong vòng 1 năm của hắn giờ đã giảm đi đáng kể. 2 tháng chẳng làm nên trò trống gì, được rồi mất, mất xong lại được, đời vẫn thế. Nhiều lúc nghĩ thấy chán, lẩn thẩn trộm nghĩ ko biết sau này về già thì sao nhỉ, chả nhẽ cứ thế này mãi. Bọn bạn thì bảo hắn sướng, 1 mình, làm gì, chơi gì, đi đâu, bao giờ về, tuỳ. Bọn nó vợ con cả rồi. Có đợt đêm nào ko có bóng cũng lang thang với dân cá bóng chuyên nghiệp, ăn uống nhậu nhẹt, bài lá, rồi Karaoke chán chê mỏi đủ mọi thứ rồi giải tán, thằng nào máu thì đi nhà nghỉ, tuỳ. Lịch sinh hoạt của tụi này là: ngủ đến trưa, ăn nhẹ, tụ tập cafe Hàng hành bình loạn bóng banh, chiều về thanh toán tiền bóng hôm trước, nghiên cứu Lồ Con Lam, bia bọt, tối lại betting online. Quá sướng. Còn hắn thì thấy mệt mỏi, nhất là những hôm thua bóng, về nhà thấy nhà trống vắng, cảm giác lạnh lẽo. Cũng nghĩ đến chuyện lấy vợ, hắn cũng trải qua vài ba mối quan hệ, chẳng biết có phải là yêu hay là gì. Không say mê, đắm đuối, nhớ nhung mấy, hôm nào mà thua bóng là y rằng hứng thú tình yêu tình báo cũng mất luôn, gặp cho hết trách nhiệm, cứ nhàn nhạt. Tối thứ bảy đi chơi chỉ lừa lừa nhanh nhanh còn về, sau hắn nghĩ ra chiêu rủ đi chơi từ sáng thứ 7, lựợn lờ cả ngày cho phát chán rồi ai về nhà đấy. Những quan hệ kiểu đấy cũng chỉ được dăm bữa rồi giải tán.Hắn không biết yêu. Thôi thì tự an ủi: Bác dành cả đời cho sự nghiệp Cách Mạng thì mình dành cho sự nghiệp Cá độ. Đàn ông Sự nghiệp là trên hết. Hắn là con 1, bố mẹ nghỉ hưu lâu rồi, các cụ mong hắn lấy vợ lắm, hắn biết. Hắn được chiều từ bé, thích gì làm nấy, nghĩ lại hắn chưa làm được gì cho các cụ. Các cụ thấy hắn mải mê thức khuy dậy muộn, thỉnh thoảng lại mang 1 đống tiền về rồi mấy hôm sau lại mang đi cứ nghĩ hắn mải mê làm ăn, thương chiều con, chả dám động chạm gì đến cuộc sống riêng tư của hắn. Hắn vẫn vô tư, sáng đi tối mò về chui thẳng vào cái ổ của mình, chả hỏi thăm các cụ được 1 câu, sức khỏe các cụ thế nào hầu như không cập nhật. Cả đời hắn chưa 1 lần mời các cụ đi ăn được 1 bữa, chứ chưa nói đến việc mời các cụ đi nghỉ mát như bao gia đình khác, ngẫm ra thấy các cụ thiệt thòi quá. Chính xác là hắn sợ lấy vợ. Vì: Hắn mất đi thói quen quan tâm chăm sóc người khác. 1 lần đi sửa xe máy (hắn đi quả Lambretta nên hay phải đi sửa, hắn không phải dân chơi Vespa cổ, hắn có biết gì về xe cộ đâu, mà vì sĩ diện, trước có cái Spacy ra vào hiệu cầm đồ liên tục, đến lần cuối bị thằng Owen cho phát đúng phút 90 ko lấy ra được nữa. Chả nhẽ lại đi Wave @, đành làm cái này to ve tỏ vẻ, ra cái điều đi xe này vì sành điệu chứ ko phải vì ít tiền). Hắn gặp1 người quen cũ, mấy năm không gặp, 1 đồng môn, 1 người anh, gắn liền với những kỷ niệm 1 thời điên đảo. S ty 1 tay cá độ nổi tiếng đất Hà thành những năm cuối thập kỷ 90. S ty hồi đó đồng thời là chủ 1 doanh nghiệp về viễn thông, thành đạt, giàu có, từng trải và chịu chơi. S ty ngồi café lúc nào cũng đầy vệ tinh chung quanh nghe ngóng tham khảo S kết đâu, mà biết S đánh đâu cũng khó, lúc nào cũng tưng tửng, lạnh te. Ban bè gọi điện nhờ đánh tới tấp, 1 lúc đã thấy S lời ra vài chục quả riêng khoản vênh độ, S ko phải chủ bóng chuyên nghiệp nhưng hiệu quả gấp vạn mấy ông chủ bóng lìu tìu. Về bản lĩnh chơi bóng thì khỏi nói, có lần vào SG giao lưu với mấy anh Hai cũng có số má, cay mũi thách đố nhau. S ty tuyên bố chơi tay bo, chỉ 2 thằng ngồi với nhau, mỗi thằng cầm $100 000, vào trận đóng cửa, tắt hết điện thoại, tự ra kèo tự chơi, ko chuyển đi đâu hết, chơi hết thì thôi.Ko thấy ông nào dám nhận chơi kiểu đó. Hắn vào thoáng thấy S nhưng S dường như ko có phản ứng nhận ra hắn. Có 1 quy tắc bất thành văn là dân cá độ tình cờ gặp nhau ở bất cứ đâu cùng lắm chỉ gật, cười xã giao, chỉ nói chuyện bóng bánh ở các tụ điểm của dân bóng, mà cũng chẳng ai hỏi ai làm nghề gì, ở đâu, mặc dù nói chuyện nhiều và quen nhau khá lâu. Có thể S ngại gì đấy, hắn cũng nghe thiên hạ đồn đại về nhưng thăng trầm của S, nhưng hắn nghĩ dù sao mình là đàn em nên ra chào 1 tiếng. - Hôm nọ em nhìn thấy quả E 1.8 màu trắng biển…ngày xưa của anh ở Phùng Hưng, a còn đi con ấy ko? - À… ừ... - Anh vẫn làm xyz chứ ạ? - Ờ…thôi làm cái đấy rồi.. Rồi vài câu xã giao nhạt nhẽo lấy lệ. Hắn đã nghe cái biệt thự Tây hồ với mấy lô đất Mỹ đình của S ra đi hết kèm theo 1 số nợ tương đối. Cách đây khoảng 5 năm hắn và S khá thân, thường xuyên bình luận bóng banh với nhau. Hắn quen S ở tụ điểm Café bóng đá phố HH, Trưa thứ 6, hắn ra chơi với chủ bóng của hắn, cả 1 hội khoảng chục ông tay lăm lăm tờ TTVH. - Ai chơi lô tô ko nhỉ?, S ty hỏi và thừa biết chả ai dám chơi với S, mấy cha ngồi đấy làm gì đủ trình chơi lô tô với S (chơi lô tô là lần lượt trận này ông này ra kèo thì ông kia chọn đội sau đó ngược lại, tất cả các trận trong báo TTVH luôn, hồi đó báo chỉ đưa các trận giải lớn Anh, Ý, TBN, Đức, giải Pháp thì hầu như ko ai chơi, hồi đó chưa ai biết internet là gì, báo TTVH chiều thứ 6 chưa có kèo gì mà tham khảo, tự cảm nhận mà ra kèo thôi), tất cả hơn 30 trận. Hắn nghe thấy thế khoái quá, đúng gu của hắn. Hắn rỉ tai chủ bóng của hắn: "anh để em chơi với S được ko". - S, ông chơi với thằng em tôi được ko? - Ừ, cũng được. S lơ đãng chả thèm nhìn hắn. - Em chỉ chơi 1 quả 1 trận thôi. - Ok, muốn chơi bao nhiêu cũng được. Hắn lấy tờ báo với cây bút, 20 phút xong hết hơn 30 trận 4 giải. - Em ghi ra 1 tờ nữa anh cầm 1 bản nhé. - Ko cần, nhớ rồi, cậu cầm rồi thứ 2 ra tính tiền. Hai ngày cuối tuần thật hồi hộp, chưa bao giờ hắn mong thắng như thế này, chỉ cần thắng thôi, nhiều ít không quan trọng. Trưa thứ Hai hắn ra tụ điểm, S ty đã ngồi đó từ bao giờ, S coi như không thấy hắn, hắn ngồi và cũng chả đả động gì, lôi báo ra đọc và nói chuyện với Ae khác.Một lúc sau chủ bóng giới thiệu hắn với S tự dưng hỏi hắn: - Hôm nọ đánh lô tô ai được? S ty lúc đấy tỏ thái độ dường như bây giờ mới nhớ ra: - À, ừ… thằng em tính chưa? - Dạ, em ăn ra 2,65tr. Hắn đưa tờ báo hôm trước ghi nội dung đánh cho S. S ko cần đọc, rút ngay tiền đưa hắn. Từ thời điểm đấy mọi người bắt đầu nhìn hắn với con mắt khác. Hắn đã quen S như thế. Vào 1 buổi trưa 1 ngày không có bóng, ngồi buồn hắn buông 1 câu hỏi S: - Hôm nay có trận Thể công- Đồng Tháp, ko biết có ai làm ko anh nhỉ, TV chiều phát, chơi tý đỡ nghiền? - Trận nào chả chơi được. - Thể công kỵ zơ Đồng Tháp lắm, đá toàn thua với hoà, bất kể sân nào, hay làm tý Đồng Tháp nhỉ. - Kỵ cái Kon ku kac, bóng Nội chú phải hỏi anh, vứt cái phân tích của chú vào sọt rác, chỉ dân amater đánh bóng nội mới chơi như chú, ốp nộp hết. Bọn nó đá trên bàn nhậu chứ có đá trên sân *** đâu. Mà kèo bóng nội kinh thật, vừa bảo chấp 1 đứt 5 phút sau đã thành chấp hoà rồi, xoay như chong chóng, hồi đó hầu như chỉ dân chuyên nghiệp mới chơi được bóng Nội. Sau đấy, có lần hắn hỏi S: - Anh dạo này còn chơi bóng nội không? - Thôi rồi, anh chưa đủ tầm, Việt Nam giờ lắm thằng nhiều tiền thật. Một thời gian sau, tụ điểm café HH không còn nữa, có vài vụ AE bị úp sọt, thấy bảo có cớm lọt vô. Hắn nghe kể lại, Nam còi vừa được ra, khi vào bị đấm 1 trận, chối đến phát thứ 3 không chịu nổi nhận tuốt, mấy ông cá độ trước nay chỉ mấy em Mát-xa đấm, chịu sao nổi nhiệt. Gọi điện nhờ AE bạn bè, 5000 ra luôn, giá chung rồi. Đèo mẹ, 5 000 chứ 10000 cũng phải nộp chứ còn gì. Dần dần cũng chả còn ai, Ae bạn bè chơi nghiệp dư cũng chán trò bóng banh này rồi, cái gì cũng có thời của nó. Hắn tuy không còn máu như trước nhưng vẫn chơi đều như vắt chanh. Chả còn ai giao lưu, hắn lang thang trên mạng, và tình cờ hắn tìm thấy Forum AB và Cadovn. Buổi ban đầu bao giờ cũng bỡ ngỡ, chỉ đọc mà chưa dám Post bài. Đọc cũng thấy hơi choáng, trước cứ tưởng mình đã thuộc dạng máu mê số 1 rồi mà vào đây thấy vẫn chưa ăn thua gì. Thấy nhiều bạn ngày nào cũng chơi, đều như vắt chanh . Trận nào cũng chơi được, các kiểu: Tài sửu, Hiệp 1, hiệp 2, Rung, Xả xương…Ko hiểu làm gì mà lắm tiền thế. Mà toàn thấy ăn , những từ WIN với Congrats tới tấp. Nhân tài nhiều như đất, Ae vào chia sẻ kinh nghiệm, bí quyết…chúc mừng nhau ầm ầm, vui như Tết. Hắn tự nhủ giá như mình biết FR này sớm hơn thì chắc giờ giàu to rồi. Những tấm gương có thể gọi là Anh hùng cá độ làm hắn thực sự ngạc nhiên. Ở trong Nam có1 bác mà giờ hắn không còn nhớ Nick là gì nữa vì lâu lắm rồi không còn xuất hiện, tâm sự rằng: Hoàn cảnh gia đình rất khó khắn, bản thân bị liệt 2 chân, ko lao động được nên nghiên cứu món Cá độ bóng đá, từ việc nuôi được bản thân, rồi tậu được 2 ngôi nhà cho cả gia đình. Giờ hắn muốn tìm lại bác này mà ko biết tìm đâu. Ngoài HN cũng có 1 bác gây ấn tượng mạnh, Nick là Giáo Sư Bóng Đá, có 1 nhà hàng to vật ở HN, có lần mời tất cả ae FR đến đánh chén, cho địa chỉ là nhà hàng xyz, đặc điểm nhận dạng là có con BMW biển 88 gì gì đó của chủ nhân đỗ trước cửa, nhưng ko hiểu vì lý do gì hôm đó ae lại ko đi được. Bác này đánh thì thôi rồi, hôm nào cũng chiến, mà gần như toàn WIN. Hôm nào lỡ kèo Post trước trận có thua thì bác đấy lại chuyển bại thành thắng bằng tài Running, có điều chắc do tập trung tư tưởng cao độ nên bác đấy khi Running ko post lên trứơc cho ae theo được mà sau trận mới Post. Hắn thấy phục quá và có ý định bám càng kiếm chút cháo. Và 1 lần bác Giáo sư Post Pick trận Gruzia gặp Balan, Bóng chấp 1H bác đấy chọn Balan. Hắn cũng rất thích trận này nhưng với bóng đấy thì hắn kết Gruzia, hắn vào mạng tìm mãi không có trận này nên đành chịu, tự nhủ rằng do bác toàn chơi mạng của bọn Nga nên chắc có (bác này chơi mạng của Nga nên nhiều trận bóng lạ lắm, rất chênh lệch ). Hôm sau thấy bác đấy Post kết quả là Win trận này, hắn tự nhủ may quá và lần sau chắc ko dám ngược máu bác này nữa. Hắn vào mạng xem bóng hôm nay có những trận nào, quái lạ có bóng trận Grudia - Balan, nhìn kỹ thì đúng 22h hôm nay mới đá. Quay ra FR AB hỏi bác đấy thì chả thấy hồi âm. Bố khỉ. Hắn nhớ lại, hồi đầu vào FR thấy hình như bác này tâm sự đang buồn chán vì thất tình, bị người yêu bỏ, cứ như Sinh viên. 1 năm sau thấy bác đó nhận là bạn già với 1 bác già trong FR, con cái lớn cả rồi, công nhận bác này lãng mạn thật, đánh bóng giỏi mà vẫn gia đình, sự nghiệp, rồi hoa lá cành...đủ cả. Hắn bắt đầu lơ mơ ngộ dần ra cái thế giới ảo này, không phải hoàn toàn như ngoài đời, hắn bắt đầu thận trọng hơn. Hắn bắt đầu nghi ngờ, thấy nhiều cái lăn tăn quá, nhiều bác ngồi nhìn vào mấy cái giá tiền lên lên xuống xuống mà phán ngay ra thằng bán độ, kinh. Hắn chơi với HVL trưởng TC mà còn chả bao giờ biết TC nó bán như thế nào, mà biết thừa TC thì 10 trận thì 7 trận bán. HLV đó còn nói là chính bản thân cũng còn chả biết khi nào bọn cầu thủ nó bán. Thế mà các bác đó ngồi đây mà luận ra thằng ở tận châu Úc với châu Âu nó bán thì quá siêu nhân. Các bác hô hào sự nghiệp "tiêu diệt But-Ki", khẩu hiểu "Đập chết nhà cái"… nhưng phương pháp đánh của các bác này là soi kèo để thấy nhà cái nằm đâu thì theo, mà đánh theo cái thì tiêu diệt nó sao được, phải ngược thì mới là diệt chứ nhỉ? Hắn thắc mắc nhưng ko dám hỏi vì sợ bị chửi là Ngu. Rồi thấy nhiều bác nghiên cứu rất kinh, bảng thống kê, hàm số, rồi đồ thị nhìn hoa cả mắt, hắn chẳng hiểu gì cả. Bóng đá mỗi bên 11 thằng đá, 2 HVL, 3 trọng tài, với vài chục ngàn cái mồm hò hét xung quanh, toàn yếu tố khách quan, thế mà nhiều bác cứ như đinh đóng cột 80% - 90% win thì đúng là quá giỏi, việc chó gì phải làm ăn cho mệt. Hắn thấy mình kém cỏi quá, chả dám nói gì. Lại có bác đánh ăn liên tục mấy hôm liền, ae khen nức nở, có người vào hỏi bí quyết, đánh như thế nào mà tài thế, và câu trả lời choáng luôn: nói ra bí quyết tay chân nhà Cái nó vào đây đọc lộ hết, nó đổi chiêu thức thì toi. Nghĩ bụng bác này đựợc chắc vài triệu đô rồi nên sợ nhà cái nó soi. May ra chỉ mấy ông chủ bóng lìu tìu ở VN vào đọc cái này và chắc đi cấp cứu vì đau bụng cười. ó lẽ đã đến lúc kết thúc câu chuyện rồi các bạn, gần như là hết những gì tôi muốn nói. Những gì tôi viết không phải hoàn toàn thật về 1 con người nhưng nó rất thật ở các tình tiết. Chắc hẳn nhiều bạn cũng thấy 1 phần mình trong đó, đồng cảm, chia xẻ và cũng có thể đôi chút giật mình . Chúng ta đang trong 1 môi trường có rất nhiều sự mê hoặc và đầy mơ mộng. Ở đời thường để làm 1 cái gì đó thành công thì phải có niềm đam mê và những giấc mơ. Nhưng với món này hình như mọi thứ diễn ra ngược lại, không biết các bạn có như tôi không, càng đam mê càng chết, càng mơ mộng thì giấc mơ càng xa vời. Khi tôi không còn mê nữa, cá độ chỉ là 1 phần nhỏ trong cuộc sống thì mọi thứ trở nên dễ chịu hơn nhiều, mình như được lột xác. Đầu tiên là thoát khỏi MÊ, sau đến thoát ra khỏi những giấc mơ, mơ tậu nhà , mơ 100 quả để trả hết nợ, mơ sắm Laptop, rồi đổi con xe….tất cả đều chỉ là mơ. Những cái đó không giải quyết bằng con đường cá độ, nhưng bằng cách nào? rất khó, nhưng chắc chắn là bằng cá độ thì khó hơn nhiều. Mục đích tôi viết không chỉ để chia xẻ hay khuyên nhủ ai, mà còn là để tự Răn mình, thỉnh thoảng khi mê hoặc mơ đọc lại cũng thấy có ích. Những "ANH HÙNG CÁ ĐỘ" ở ngoài đời tôi đã chứng kiến nhiều, nhiều hậu quả thật tàn khốc, và đó là thực tế, phải luôn thực tế mới thoát ra được. Việc bỏ cá độ khó thế nào ai cũng biết, không bỏ được thì chỉ còn cách thay đổi thái độ với nó thôi. Mai đã là thứ Bảy, ngày của chúng ta, chiến thôi, lại sắp vui rồi.
*Hãy lấy ví dụ thực tế đi , hãy lấy bằng chứng là mình đi, vì dù gì cũng một thời đã qua ^_^ và bây giờ tay trắng tay kìa
Chuyện CÁ ĐỘ giờ ĐÃ trở thành cổ tích Khi dáng EM xa tận cuối chân trời Chỉ mình TA thầm lặng những đơn côi Rồi thầm trách sao mình quá dại ngày xưa CHƠI ngỡ đâu là mãi mãi Đâu ngờ TIỀN phút chốc vuột tầm tay Câu thề nào vội vã vụt bay MƠ ƯỚC cũ rồi tan như mây gió Dẫu biết mình vòng tay bé nhỏ Không thể nào giữ nổi một Niềm Mê Quay trở về chân nặng bước liêu xiêu Nghe THUA ĐỘ oằn vai trĩu nặng Người ta nói gừng cay, muối mặn Còn CÁ ĐỘ là hư ảo xa vời Ta bất tài nên ĐÀNH PHẢI THẾ THÔI TIỀN vuột mất.... ngồi ôm nỗi nhớ…